Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

    [Truyện Hài] Lá thư tình năm 2070

    thattuoithatngot
    thattuoithatngot
    MOD
    MOD


    Thú nuôi : Mèo
    Nữ Tổng số bài gửi : 309
    Số lần được cảm ơn : 4
    Sinh Nhật : 19/12/1995
    Tham gia ngày : 13/10/2010
    Tuổi : 28
    Đến từ : HP
    Sở thích : Music
    Tính Hài hước : 0 có

    [Truyện Hài] Lá thư tình năm 2070 Empty [Truyện Hài] Lá thư tình năm 2070

    Bài gửi by thattuoithatngot Fri Oct 15, 2010 11:12 pm

    Lá thư tình năm 2070 - Anh viết trước để dành gửi cho em

    Em ạ.

    Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.

    Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.

    Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!!

    Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.

    Nhớ cách đây chừng 60 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Ðinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.

    Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.

    Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.

    Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 85. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Ðến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.

    Em ngủ ngon không?

    Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.

    Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên Blog hồi ấy,. thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà Blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, Blog là gì, Chúng nó bây giờ chẳng có Blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả robôt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbôt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực!

    Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào.Hai ngày nữa anh tròn 90 tuổi.

    Anh đợi thư em.Mà nếu không gửi được thư thì bảo Rôbôt nó mang thư đến cho anh em nhé.Anh dừng bút.Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.

    Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.
    __________________________________________________________________________

    Hồi Thư 2070 - Em viết trước dành gửi cho anh

    Anh,

    Hôm qua đọc thư anh xong, em ngủ rất ngon. Tuy nhiên, không thể cự được tuổi già, em ngủ được 4 tiếng rồi đó. Và mơ một giấc mơ thật đẹp. Con robot bây giờ thật thông minh, sau khi nhận thư còn bắt em ấn một cái phím để in giấy xác nhận đã nhận để gửi lại cho anh chứ, còn hỏi em có hồi âm không để mang về. Em ấy à, định viết thư tay gửi anh cho tình củm, nhưng chữ viết bây giờ ngoằn ngòe, mắt anh lại không tốt, có mà cho thằng cháu nó đọc giúp thì… hihi, còn gì là chuyện chúng mình nữa. Nên em quyết định đánh máy đây, nếu được thì gửi cái file cho con robot nó đọc cho anh nghe, em có set pass đó nha, là tên hai chúng mình đó.

    Biết anh được đàn con cháu chăm sóc thế em cũng yên tâm. Thi thoảng mấy đứa cháu em có đến thăm, nhà rôm rã hẳn lên, nhưng em bây giờ rất enjoy cuộc sống một mình, già rồi, thích sự yên tĩnh anh à.

    Anh nhắc tới biển em mới nhớ, dịp mấy đứa cháu nghỉ hè, cả nhà ra biển chơi. Công nhận, đẹp, bãi cát dài đăng đẳng, trời cao lồng lộng, biển mênh mông, ánh nắng phản chiếu mặt biển lấp lánh màu lục và lam tươi rói, vẫn như ngày nào anh và em ngồi tựa đầu ngắm biển. Ngồi ở đâu anh nhỉ? … À, em nhớ rồi, trên ngọn hải đăng. Em thả bộ trên bãi cát mịn, “Cụ đi biển mà không tắm à, sao lại mặc cái áo khoác, còn thêm chiếc khăn quàng nữa? nước biển làm ướt hết đó cụ.” Đứa cháu 3 tuổi thắc mắc. Con nít giờ thông minh quá, mới 3 tuổi mà cháu nó biết đi biển là phải tắm, phơi nắng anh à. Trên bãi bây giờ phải mặc bikini mới cho vào, tại em lên chức “cụ” mới được đặc cách đó. Thật ra gió biển hôm ấy không lạnh, vì lâu lâu mới có dịp khoe chiếc khăn quàng anh tặng năm nào, hồi đó là mốt “cô gái Hàn” thì bây giờ trở thành mốt “bà già Hàn”. Haha… Anh biết không, giờ đào đâu ra mẫu này nữa, “đồ cổ” đó.

    Anh à, mình già rồi, ăn uống không cần lượng nhiều mà chỉ cần đủ chất thôi. Em chúa ghét uống thuốc mà, em sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe để không phải mắc bệnh, và để còn viết thư cho anh nữa chứ.

    Nói thật, em còn có thể tự làm nhiều thứ so với cái tuổi 85 của mình, chẳng hạn như pha cà phê ngồi nhăm nhi một mình, vào bếp chế vài món mới lạ, đi dạo phố mua vài thứ lặt vặt, … cứ xem như là vận động một chút. Em cảm nhận được sức khỏe đang yếu dần, vì vậy khi còn làm được gì, em sẽ tự làm.

    Anh à, những lúc nhớ anh, anh biết em làm gì không? Em ngồi đọc blog ngày xửa ngày xưa của chúng mình. Em lại cám ơn trời cho em người bạn đồng hành suốt quảng đời tuyệt vời như anh. Gần đây, em ngủ hơi nhiều hơn tí, không muốn ăn gì, trong lòng cứ nao nao làm sao. Mỗi ngày em đều tự hỏi anh đang làm gì, anh có ăn uống khỏe không, có bị bệnh lắc nhắc không, có nhớ em mà chạy ra biển nữa không… Nếu ngày nào đó con robot tới gửi thư mà không mang receipt về cho anh thì anh ơi, đừng buồn nhiều nhé, tuổi hai chúng mình cộng lại gần 200 rồi còn gì.

    Anh biết điều lãng mạn nhất trên đời này là gì không? Là khi đã mặt già “nhăn nheo”, tóc bạc “lưa thưa”, tay chân "run rẩy" rồi mà vẫn được anh cưng như “trứng” vầy là em hạnh phúc rồi.

    Em dừng bút nhé, con robot sẽ mang sang cho anh.

    Đúng là già rồi, đầu óc vận động chút mà mệt rồi. Em phải ngủ một tí đây.

    Chúc anh ngủ ngon nhé.

    Tái bút: Sinh nhật này anh và em ra thăm biển nhé.


      Hôm nay: Thu Nov 21, 2024 7:15 am